Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Vô nghĩa

Mỗi khi tôi hòa mình với thiên nhiên , cảm nhận vẻ đẹp hồn nhiên vô điều kiện của chúng tôi lại càng thấy buồn khi cảm nhận sự méo mó của con người cả về tâm hồn lẫn thế chất. Càng lớn lên chúng ta càng xấu đi theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Tôi làm sao mà vui được, có chăng chỉ là vay mượn đâu đó nụ cười chia sớt , để rồi được sống và cảm nhận những gì đang diễn ra quanh mình mỗi thời gian.
...
Chỉ là câu chuyện một cái cây mà chúng tôi đã to tiếng với nhau. Anh gọi điện nói : mới nhìn thấy một cây ổi cảnh đẹp lắm họ trồng trong chậu anh muốn mua nó về trưng ở ban công tầng ba
-Nó bao nhiêu tiền ạ?
-Ba triệu
- Ặc, tiêu tiền cũng cần phải học đấy anh.Em thấy nó thật lãng phí, không phải nó đẹp vì nó đắt tiền . Cái cây có đẹp là do anh dành tình cảm cho nó, chăm chút nó mới nhận ra vẻ đẹp của cây. Đâu phải có ba triệu mua về rồi ngày ngày ngắm sẽ chẳng thấy đẹp đâu. Em đang hết tiền này , mang về cho em xài đỡ đi.
....Buổi tối muộn , anh về mặt im lặng, đưa tôi một xấp tiền , không nói gì
một lúc thì anh cáu ầm lên:
-làm ăn kiểu gì mà không có tiền tiêu thế?
-?
Anh thừa biết tôi không phải kẻ tham tiền nhưng vì tôi nói anh không biết tiêu tiền nên anh cáu. Bởi vậy anh mang tiền về đưa tôi nhưng ấm ức vì bị tôi bôi bác.
-Anh cất tiền đi, em đâu cần tiền, cần sự chia sẻ của anh với gia đình thôi. Trước giờ em không đòi hỏi điều gì ở anh cả nên anh sống rất thoải mái , thậm trí còn trả hiểu thực ra duy trì cuộc sống một gia đình ở thành phố người ta cần phải có bao nhiêu tiền.  Lỗi này cũng là tại em.
Tôi xếp ngay ngắn xấp tiền trên tủ nói anh cất đi, chúng ta đang cho nhau cái gì vậy chứ?
Anh ném tung xấp tiền vào góc nhà rồi đánh tôi,.
Tôi biết đáng ra tôi không nên trả lại tiền cho anh, nhưng vì thật sự tôi cũng không muốn nhận nó.Nên tôi đã làm vậy.
Tôi không sợ gì cả, thấy buồn, thấy thương anh, thương tôi, đành khóc cho nhẹ lòng.
Sao mà vô nghĩa thế!