Thứ Tư, 27 tháng 11, 2013

Chiều

Khuya về thấy nàng vẫn đeo tạp dề , bụi vải từ đầu đến chân, trắng cả lông my.
- Em chiều công nhân vừa thôi, đúng là thân làm tội đời.
- Có chiều chuộng gì đâu. Người ta đang đau khổ chết đi, tâm hồn đâu mà làm việc.Từ từ rồi mọi chuyện sẽ trở lại bình thường...
....
Khuya lắm , nàng về nhà khe khẽ trút bộ đồ không dám bỏ vào thùng đồ dơ, nó đã trắng xóa chẳng còn nhìn thấy màu đen của chiếc quần dạ lúc sáng. Mấy ngày nay nàng lúi húi trong kho vải thế chân người thợ chính .
 Xả chiếc vòi sen , nước ấm dần dần chảy xuống mặt, nàng cười một mình.Tự nhiên thấy quí tờ 200k , công sức nàng miệt mài từ sáng. Nàng biết, để có nó người ta đã cần mẫn  thế nào, làm cho nàng nhớ lại mùa xuân năm xưa , những tháng ngày đi sớm về khuya tràn đầy sức trẻ chẳng cần biết vì cái gì mà cứ tràn trề như thế.
Giờ thì đã quá trưa sang chiều rồi, 

Ngắm hoàng hôn ấm áp cuối chân trời...

Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Vô nghĩa

Mỗi khi tôi hòa mình với thiên nhiên , cảm nhận vẻ đẹp hồn nhiên vô điều kiện của chúng tôi lại càng thấy buồn khi cảm nhận sự méo mó của con người cả về tâm hồn lẫn thế chất. Càng lớn lên chúng ta càng xấu đi theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen. Tôi làm sao mà vui được, có chăng chỉ là vay mượn đâu đó nụ cười chia sớt , để rồi được sống và cảm nhận những gì đang diễn ra quanh mình mỗi thời gian.
...
Chỉ là câu chuyện một cái cây mà chúng tôi đã to tiếng với nhau. Anh gọi điện nói : mới nhìn thấy một cây ổi cảnh đẹp lắm họ trồng trong chậu anh muốn mua nó về trưng ở ban công tầng ba
-Nó bao nhiêu tiền ạ?
-Ba triệu
- Ặc, tiêu tiền cũng cần phải học đấy anh.Em thấy nó thật lãng phí, không phải nó đẹp vì nó đắt tiền . Cái cây có đẹp là do anh dành tình cảm cho nó, chăm chút nó mới nhận ra vẻ đẹp của cây. Đâu phải có ba triệu mua về rồi ngày ngày ngắm sẽ chẳng thấy đẹp đâu. Em đang hết tiền này , mang về cho em xài đỡ đi.
....Buổi tối muộn , anh về mặt im lặng, đưa tôi một xấp tiền , không nói gì
một lúc thì anh cáu ầm lên:
-làm ăn kiểu gì mà không có tiền tiêu thế?
-?
Anh thừa biết tôi không phải kẻ tham tiền nhưng vì tôi nói anh không biết tiêu tiền nên anh cáu. Bởi vậy anh mang tiền về đưa tôi nhưng ấm ức vì bị tôi bôi bác.
-Anh cất tiền đi, em đâu cần tiền, cần sự chia sẻ của anh với gia đình thôi. Trước giờ em không đòi hỏi điều gì ở anh cả nên anh sống rất thoải mái , thậm trí còn trả hiểu thực ra duy trì cuộc sống một gia đình ở thành phố người ta cần phải có bao nhiêu tiền.  Lỗi này cũng là tại em.
Tôi xếp ngay ngắn xấp tiền trên tủ nói anh cất đi, chúng ta đang cho nhau cái gì vậy chứ?
Anh ném tung xấp tiền vào góc nhà rồi đánh tôi,.
Tôi biết đáng ra tôi không nên trả lại tiền cho anh, nhưng vì thật sự tôi cũng không muốn nhận nó.Nên tôi đã làm vậy.
Tôi không sợ gì cả, thấy buồn, thấy thương anh, thương tôi, đành khóc cho nhẹ lòng.
Sao mà vô nghĩa thế!


Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Muốn

Càng ngày càng không muốn dài dòng văn tự. Làm người lớn khó quá, xấu xí quá. Thay đổi những điều đó càng không thể. Vậy nên muốn làm bạn với trẻ em hơn. Trẻ em luôn hồn nhiên như tờ giấy trắng,không phiền phức như người lớn. Trẻ em yêu ghét giận hờn là thể hiện ngay lập tức chẳng nề hà một ai, còn người lớn thì... ôi ....
Muốn viết chuyện cố tích cho trẻ em, có nhân vật hẳn hoi và viết nonstop . Mình sẽ chọn tên nhân vật, rồi bắt đầu. Muốn rủ một người cùng viết mà không biết họ có muốn cùng làm công việc này không. Những mẩu chuyện nhỏ sẽ được đặt trong hộp quà cùng với món quà đặc biệt mình gửi tặng cho trẻ em. Vì thế lúc nào trong đó cũng có một câu chuyện và một món quà. Hy vọng mình sẽ là bạn của trẻ nhỏ, chúng nó không ghét mình thì hay biết mấy.


Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

Bối rối

Hôm nay mình thấy bối rối quá. Thứ năng lượng kỳ lạ này cứ len lỏi thấm vào từng mạch máu khiến mọi thứ trở nên khó đói phó. Không có gì là yên ả như nó có vẻ vậy vào lúc này.Nếu có điều gì xâm lấn tâm trí mình lúc này chắc mình sẽ đổ ập xuống đó.
 Cứu với, không biết điều gì đang xảy ra vậy nữa. Mình càng đi càng chẳng biết lối về nhà , khổ thế! Có ai sai bảo mình làm việc gì lúc này chắc là tốt lắm, mọi người ai cũng có công việc hết rồi. Việc của mình là khai phá thêm những con đường mới. Mà bây giờ vẫn cứ lơ ngơ thế này nguy hiểm quá.

Có biết bao lời mời hợp tác, cuộc hẹn mà mình không nhận lời. Có lẽ bởi vì mình không cảm thấy mình có gì liên quan đến nó. Mình đang theo đuổi một vài thứ , cộng với số thời gian nghe người khác nói còn nhiều hơn những gì mình có thể làm.

Có lẽ phải mau chóng ra khỏi tình trạng này, lúc này, bây giờ thì đang thật là bối rối , dường như người ta không bao giờ có khả năng đối phó với những điều chưa tới , điều bất ngờ của cuộc sống chính là ở chỗ này!


Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

Đám cưới

Tuần nào cũng phải đi một hai đám cưới, cái không khí náo nhiệt, ồn ào , toàn người xa lạ làm mình thấy đuối và nản .
Bé kế toán cũ hôm nay đi lấy chồng, con bé lúc nào cũng cười và đủng đỉnh lại chúa hay quên, chắc hậu duệ của mình he he.
 Sáng đi làm mang giày, chiều về đi dép lê của em Hưng.
Sáng mặc áo chống nắng, chiều về khỏi mặc luôn.
Bỏ khóa vào cốp xe đóng lại là chuyện thường ngày ở huyện.
...
Thế mà việc cô bé đi lấy chồng lại làm đau lòng bao chàng trai. Vài phong bì mừng gửi tới với lý do "không nỡ nhìn em ấy đi lấy chồng " làm mình ngạc nhiên , thổn thức. Do chiều hôm trước bận một đám cưới khác nên sáng hôm sau mình mới tới, mang theo huyết tâm thư của danh sách chờ được bé yêu.
 Buổi sáng , chỉ còn lại gia đình , họ hàng, chờ đến chiều đón dâu. Cô dâu vẫn mặc đồ ở nhà . Chưa bao giờ đi dự cưới mà lại yên bình đến thế. Không ồn ào náo nhiệt, không quần áo tưng bừng. Cái vẻ đủng đỉnh của cô dâu vẫn thế, mời mọi người ngồi uống nước rồi hát karaoke. Lại thêm một cậu trong danh sách chờ bé yêu góp mặt, cậu lầm bầm khi xem tập ảnh cưới: "Cô xem, cháu mà chụp với cô ấy còn đẹp hơn thế!" Thế nhưng thằng bé vẫn vui vẻ lạ thường, nói đến để mừng cho bé và hát tặng bé mấy bài trước khi lấy chồng.
 Mỗi đứa một tâm trạng, cô bé cười thẹn thùng khi biết mình không thể đáp lại tình yêu của cậu bé. Hai đứa hát cho nhau nghe những lời tình tứ khiến cho mình xúc động rớm cả nước mắt.Thằng bé hát về tình yêu nó dành cho cô bé, còn cô bé hát bài xin lỗi anh... Mỗi người hát tặng cô dâu một bài, mình không biết hát nhưng bọn chúng nhất định chọn một bài dễ nhất, nói cô hát đi. Cuối cùng mình cũng hát một bài" về nơi bình yên" .
 Tình yêu không phải là sở hữu, yêu chỉ là yêu thôi. Ngay cả khi ta đã thuộc về đâu đó thì tình yêu vẫn ở đó, nếu như nó đã từng đi qua, nó đã từng ở đó, trong bạn, trong tôi.

Dư âm từ buổi sáng hôm ấy vẫn khiến cho mình xốn xang khi chiêm ngưỡng những tình cảm đẹp đẽ mà con người dành cho nhau ,sao ấm áp đến lạ lùng.