Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Thờigian

Tôi chẳng biết có cái ngày đó hay không, tận thế.
Tôi đã ý thức được rằng người ta nói về nó như một sự kết thúc, và tôi lo vì mình chưa làm hết những gì mình muốn làm. Hôm qua tôi đã nói về câu chuyện này với một người em tôi đã rất thân nhưng chưa từng gặp mặt. Em nói sẽ mời thầy của em đi uống cafe và muốn đi thăm tôi một lần. Tôi cũng muốn gặp em một lần , cả thầy em nữa. Nhưng tôi chưa từng rời khỏi nhà mình là vì sao nhỉ?  Hay tôi vẫn còn không tin vào sự kết thúc có thể đến bất cứ lúc nào. Con người thường đùa giỡn với mình và thường xa xỉ quĩ thời gian của mình cứ như nó chẳng có giá trị gì. Chỉ khi nó tới mới biết rằng thời gian là quí giá.


Dù sao tôi cũng nói ra được điều này, tôi thấy thanh thản và rất vui.
Tôi chẳng muốn quan tâm đến vấn đề lớn lao nữa , muốn chắp nhặt những yêu thương như sợ nó vuột mất khi tôi mải mê với thế giới bên ngoài.
Một bản nhạc không lời, một nụ cười ấm áp khi tôi nghĩ về những người thân yêu, những người bạn nơi xa và tôi muốn nhớ về những gì gắn liền với họ.
Ừ, tôi hoài niệm, tôi vớ vẩn .Thì tôi vẫn thế , con cua lúc nào mà chẳng ngang phè phè.
Ba ngày nữa là kỷ niệm 20 năm ngày cưới của tôi.
 Mối tình đầu. Hai mươi năm chìm nổi , giờ vẫn bên nhau. Nhưng tôi thấy rằng con người có một cái quyền rất tự do là thưởng ngoãn vẻ đẹp nhân gian và con người, thiên nhiên, vũ trụ... Cuộc sống của tôi không thể bó hẹp đằng sau khung cửa gia đình mà xã hội đã mặc định đóng khung.
Tôi đã có những người bạn mới, họ chia sẻ với tôi về cuộc sống và những gì đang diễn ra ở khắp nơi.  Những cánh cửa dần được mở ra và tôi đã nhìn thấy thế giới đang rộng dần ra trong mắt tôi.
Cùng với lứa tuổi tôi, ít có những người phụ nữ có một cuộc sống rộng mở và tự do nhìn ra thế giới bởi những hạn chế của quan niệm xã hội cũ và điều kiện làm việc của họ không tiếp cận với công nghệ, internet, mạng xã hội...
Tôi biết mình rất may mắn, chứ không phải như người ta nói rằng tôi thành đạt. Đương nhiên tôi cũng khá thông minh và chịu khó học hỏi không ngừng, tôi còn kiên nhẫn và chịu đựng rất tốt.
Chẳng hiểu tôi viết mấy thứ này để làm gì , nhưng vì sau tất cả những thăng trầm của cuộc sống , tôi muốn chậm lại, ngắm lại mình , lắng nghe bản thân để xem thật ra tôi là ai và từ đâu đến vậy?
Nói vậy nghe buồn cười , nhưng sau một thời gian dài chậm lại tôi đã nhận ra khá nhiều thứ hay ho về mình mà trước đây tôi không hề quan tâm tới.

Thôi cứ tạm thế, còn vài ngày nữa, tôi sẽ cố gắng viết để kịp làm những việc mà khiến tôi thấy vô cùng thích thú. Về những gì đang diễn ra xung quanh tôi , từng giây, từng phút.
Người ta nói tình yêu là khởi nguồn của hạnh phúc còn tôi lại biết thêm thời gian là khởi nguồn của tình yêu. Vì khi bạn trao tặng nó cho ai, làm gì thì tình yêu nó đã ở đó rồi, và với tôi tình yêu đơn giản chỉ là trao tặng món quà thời gian , và nó sẽ hiện hữu khi trái tim bạn hướng về và trao tặng món quà đó.
Ôi ! thời gian nó đã thành vô giá khi người ta treo lơ lửng hai từ "tận thế" . Cớ sao mình không vội ???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét