Thứ Năm, 20 tháng 12, 2012

Vẫn còn chưa tận thế

Cái thằng cha đó lúc ở hội chợ năn nỉ thế nào cũng không cho chụp mấy bức hình. Người ta nhận ra giá trị sử dụng của mẫu mã mới quan tâm chứ không thì cần gì phải năn nỉ. Sống mà không dám tin vào người khác thì lúc nào cũng lo sợ thế đấy. Nhưng mình cũng quá rõ vì sao họ phải làm thế nên chỉ cười và xin một cái name card.
Chiều đang ngủ , điện thoại reo, mắt nhắm mắt mở , cô bé nói em cần một cái chậu gấp. Đào ở đâu ra bây giờ ta?  Nhớ lại thằng cha giám đốc đó, những mẫu đó, đi tìm cuốn name card. Một cái tên, một số điện thoại. Gọi...chuông...có nhấc máy,  nói về yêu cầu của mình, ông ta hẹn 10 phút trả lời, nói gửi hình qua mail thì kêu đang ở ngoài đường.  Đang không lại thảo đến mức cho mình tới nhà máy chui vào phòng mẫu, kho, xưởng để chọn lấy một cái chậu cây. Con người mỗi lúc một kỳ cục, hôm trước nói cho chụp mấy bức  hình thì làm cao.
Mình hay chọn hàng theo cảm quan , nhưng trên thực tế thì cần theo yêu cầu của khách hàng và hàng hóa thực tế lúc đó. Nhưng nếu mình là người ở đó mình vẫn cần có chính kiến để cuộc giao dịch được chốt sớm .
Chọn xong mẫu lại có một vết xước nhỏ bằng hạt thóc người thợ phải đi pha sơn để chỉnh lại, mọi thứ đã hoàn hảo nhưng chậu đã rất to không thể đưa vào xe được, mình đang cần chạy đua thời gian cho kịp mà, cuối cùng nghĩ ra một cách gập hết ghế xe và mở cốp sau ra luồn vào, may quá, vừa rồi, em chậu còn được nằm trên đệm, thắt dây an toàn như đúng rồi.
Vừa đi vừa dặn cậu lái xe, em nhớ chạy tránh ổ gà chứ mà nó sứt một chút thôi thì đã không còn là hàng hóa rồi. Cậu ta nói chị cứ yên tâm họ đã đóng gói cẩn thận , đặt trên ghế đệm, thắt dây an toàn còn lo gì nữa.
-Lo chứ, như chở bom đằng sau á, nếu ai tin tưởng nhờ mình làm việc gì đó thì không thể để họ thất vọng.


Mà mình còn chưa biết khi ghép lại thì tổng thể có hài hòa hay không. Nói chung là hồi hộp!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét