Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

Đêm cuối năm

Đêm cuối năm , cái rét ngọt se cả da mặt khiến cho cảm giác mùa đông Hà Nội rất đặc trưng. Lấy hết dũng khí khoác cả áo cổ lông, xỏ giày xuống đường. Mọi người đi chơi đâu cả, đường vắng tanh, gió thổi vào mặt lạnh cay sống mũi. Một mình bước đi trong đêm, đèn đường mờ tỏ, hàng cây in bóng dài. Tôi vẫn thường đi vào thế giới của tôi như thế nhưng mỗi ngày một mang một nỗi niềm khác nhau theo từng bước chân.

Buổi chiều, lúc nấu cơm tôi nhìn thấy hiện trên màn hình một biểu tượng  :-< tôi còn không biết ý nghĩa của nó. Khi tối tôi tìm mãi trên thanh biểu tượng cảm xúc mới biết đó là một tiếng thở dài . Vậy đó , nếu mà tôi đã bỏ qua điều này thì đã trở thành một người vô tình lúc nào không hay.
 Mùa xuân đã về rồi ư? Tôi nghe đâu đây trong sâu thẳm tim mình cũng một tiếng thở dài . Có gì đó vẫn còn dở dang, còn hụt hẫng . Tôi biết , mình thường nhạy cảm quá mức với những điều gì mình chạm tới, tôi hay lo lắng xa xăm. Nhưng đó là tiếng vọng từ bên trong nên tôi cố gắng để lắng nghe nó .

Mấy ngày trước,có một trắc nghiệm trên face ai thường ghé tham trang cá nhân của bạn gửi đến . Thật kỳ lạ là không có một ai cả. Tôi đã bỏ trống trang cá nhân của mình một thời gian và không có một ai ghé tới. Ồ , một sự lãng quên! Tôi đã bỏ quên mình ở đó và vì thế mọi người cũng dần lãng quên tôi. Tôi đã cố tình làm điều này , giống như bỏ lại quá khứ đằng sau, không muốn mang vác nó nữa. Và thật thú vị khi nhận ra một điều là" nếu bạn không tỏa sáng thì bạn sẽ bị chìm vào bóng đêm".

Tôi chỉ chạnh lòng một chút thôi và không thấy có điều gì khủng khiếp xảy ra cả. Nếu bạn từng bước đi một mình trong đêm như tôi, những bước chận rộn rã bạn sẽ chẳng bận tâm đến việc có ai còn quan tâm mình hay không, đó là việc của họ, không phải của tôi. Tôi chỉ quan tâm đến những gì đang sảy ra ở đây, trong tôi, từng chút , từng chút một. Tôi đang trên đường trở về nhà , mà bạn biết đấy , ngôi nhà là nơi mà ai cũng muốn trở về sau một ngày dài mệt mỏi . Thế thì có lãng quên hay không lãng quên đâu có gì lớn lao đến vậy?

Tôi đã nhận ra mình không còn thích ghi điểm trong mắt ai nữa rồi. Tôi đang chậm rãi trở về nhà , và tôi biết mùa xuân đang ở đó... Chào 2013!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét