Thứ Tư, 19 tháng 12, 2012

Bâng quơ

Hôm nay giỗ bà nội của Cún, ông nó lóng ngóng bên ban thờ , vụng về xếp sắp mọi thứ để thắp hương. Mình chỉ là hàng xóm mà xao thấy chạnh lòng quá. Từ ngày bà nó mất, ông chúng nó đi làm xa lâu mới về mình cứ qua lại luôn mồm nhắc bọn trẻ thế này thế kia, còn con Cún thì là bạn thân của mình rồi, không cần nói đến.Từ hôm nó ở quê ra, nó đã biết nói, đứa nào xui mà dám gọi mình là bà H béo. Hôm qua lườm nó thế mà hôm nay nó nói với  mấy cô công nhân không được gọi bà H béo, chỉ gọi bà H thôi, hức hức trẻ con đó, dễ thương không chịu nổi .

Sao bỗng dưng thấy buồn buồn, lo lắng xa xăm, chẳng gọi tên được điều gì. Những người thợ họ càng ngày càng thông minh hơn, họ sáng tạo đủ thứ, làm ra những mẫu lạ, rất đẹp.
Hôm qua, họ bảo nhau tiêu diệt thương hiệu béo của mình bằng cách dừng làm việc một giờ mỗi ngày tất cả cùng tập aerobic.Lần đầu tiên nhìn họ nhảy múa mình rưng rưng, họ đã biết ngưng lại không say tốc độ như trước... Họ biết bảo nhau, họ dễ thương lắm lắm.

Mình đang được bao vây bởi những nguồn năng lượng tốt, những hạt giống sãn sàng nảy mầm. Đó không phải là mối quan hệ gán ghép, đó là sự cùng nhau rất mạnh mẽ, hoàn toàn tự nguyện . Sao khi mình càng không làm gì thì mọi thứ càng tự nhiên sắp đặt lạ kỳ. Nếu như nắng đủ ấm thì hạt sẽ nảy mầm và bất cứ điều gì đến ta chỉ cần đón nhận , đủ rồi!

Một chút nắng Sài Gòn khiến cho mùa đông ở đây không còn lạnh nữa. Cám ơn món quà dễ thương của những người bạn phương xa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét