Thứ Sáu, 21 tháng 12, 2012

Đi dạo

Tối qua, đi bộ với cô giáo thanh nhạc, gần tới vòng cuối , khi mình bỏ tai nghe ra.Cô ấy nói:
-Tao nói thật với mày, dù tao ở chỗ nào cũng là trung tâm của vũ trụ nhưng sao tao cứ thích đi với mày trong khi mày thì nghe nhạc còn tao buôn điện thoại thế mới khổ?
-Lý do?
-Không có
-Bó tay mày.
À, có ,đi với mày tao có thể nói bất cứ điều gì mà không thấy sợ hãi. Tao ghét cái vẻ nghiêm trọng, bạn bè với nhau phải nói bậy chửi tục vài câu nó mới vui.  (Ôi , cô giáo của tôi, he  he)
- Mà tao có nói bậy chửi tục bao giờ đâu mà mày lại nghĩ thế?
-Tao cảm thấy thế.( Ồ, những người đi bên mình họ bắt đầu cảm thấy vài thứ khi mình chỉ nghe mà không  nói gì) Họ nhìn vào mắt mình, thái độ của mình và quyết định có sống thật lòng hay không.
Thì ra khi sống với những người xung quanh ta chỉ cần đủ kiên nhận để nghe họ nói, thấy họ làm và không cần nói thêm lời nào hết thì mọi thứ cũng đã mở ra từ lúc nào .
Cám ơn cô giáo !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét