Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Lơ ngơ

Tôi đã dần đi xa khỏi đám đông, hoặc trọn cách lặng lẽ ở đó.Nếu tôi không đủ sự tĩnh lặng , tôi sẽ không thể nhận ra những gì đang thực sự diễn ra trong tôi. Tôi cần biết điều đó, rất cần. Bạn nói tôi điên, tôi đành chịu. Bởi có lẽ trước đó tôi đã đi quá nhanh và bỏ xa đằng sau tất cả. Tôi đang trên đường "trở về nhà" và mọi thứ đang tái hiện lại rất rõ nét.
 Thật ra moị thứ ban đầu đều rất đẹp đẽ , tôi đã lơ ngơ hết mức có thể giống như chú thỏ lạc trong rừng hoa. Nhưng hình như không có ai ghét tôi về điều này. Họ vẫn tin tưởng tôi trong khi tôi đã tháo dỡ một cách vô hình mọi sự liên kết với họ. Mỗi ngày tôi cảm nhận sự vô hình của mình càng khủng khiếp.

Hình như mọi thứ đã trở nên dễ dàng hơn trong hiện tại, tôi không chắc , nhưng hiện giờ là như vậy. Mọi thứ đều rất thỏa đáng và vừa vặn như in.Tôi đang cố gắng sắp đặt lại mọi thứ bên trong mình. Có thế vẫn chưa xong, cũng như tôi chưa biết lắp ghép những đồng xu kia để chúng trở thành điều có nghĩa.
Nhưng hình như ý nghĩa lại chính là lúc này đây khi tôi còn chưa biết thực ra mình sẽ làm gì tiếp theo vào ngày mai. Mọi thứ đều trở nên mới mẻ và không đoán trước, thật tuyệt!!!





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét