Thứ Hai, 17 tháng 12, 2012

Nói nhảm

Dạo này tôi hay chọc những người bạn của mình, họ cũng giống tôi về khía cạnh nào đó nhưng thực ra thì mỗi người cảm nhận cuộc sống theo một cách khác nhau. Nhưng chúng tôi có một điểm chung là không bao giờ phán xét lẫn nhau, tôi cảm thấy vậy . Nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn thích chọc họ, thấy vui lắm, có lẽ đó là bản tính của con cua.

Hôm qua bức xúc vụ sát hại hàng loạt 25 trẻ em ở Mỹ, tôi thấy  sợ khi nghĩ về  những nạn nhân của xã hội, không phải ghê sợ mà là xót xa. Những đứa trẻ, những nạn nhân vô tội. Còn kẻ sát nhân kia là nạn nhân của một xã hội vô cảm, lạnh lùng, những linh hồn đã chết hóa ác quỉ. Ai giết chết linh hồn của chúng ta vậy? Có thể là chính chúng ta chứ không phải ai khác.

 Thế giới đã tràn ngập sự sợ hãi , những sản phẩm của xã hội hiện đại đang bước tới thời kỳ hủy diệt. Có thể người Maya cổ xưa ngụ ý nói về sự tận thế trong tâm hồn con người và đó chính là một dấu chấm hết sự xanh tươi của thế giới vật chất.
Có thể tôi nói nhảm , nhưng tôi cứ thấy mỗi ngày người ta lại phát tán những khổ đau, bạo lực và nó lây lan như một bệnh dịch. Rồi người ta sợ hãi đủ thứ, tránh xa mọi thứ, tạo vỏ bọc dày hơn để trốn chạy nỗi sợ hãi ngày một lớn lên.
Khi tôi trở về với bình yên , tôi biết vẻ đẹp của cuộc sống vẫn còn đó, trong mỗi chúng ta , vậy mà chúng ta đã biến cuộc sống trở thành thế này, như bây giờ, thật tệ!!!


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét