Chủ Nhật, 23 tháng 12, 2012

Lối về

Tối nay phố mình mất điện, đèn cao áp dọc phố cũng tắt ngóm, định không xuống đường đi bộ nữa , nhưng thấy thiếu thiếu vậy là xỏ giày xuống đường. Chiếc IP vẫn còn nửa pin, đủ để mình đi một giờ trong bóng tối mà vẫn được nghe nhạc thoải mái.
Giao hòa với thiên nhiên, lặng lẽ đi một mình dưới đường, hát khẽ theo lời hát của ca sỹ Hoàng Hải" Là thế thôi , anh sẽ là giấc mơ..." cảm giác mình đang được sống trong thế giới của mình , giấc mơ của mình, ước nguyện của mình. Mình đã quên mất rằng lúc trước mình định đi bộ để làm gì, lúc này mình biết mình đang bước vào thế giới của chính mình và bước chân không còn là đi mà là bay bay, thật nhẹ. Ai cũng thích nhìn mình đi bộ, thật đấy. Mình cảm thấy những con mắt xung quanh, mặc dù không nhìn vào đâu cả.
 Nếu một người tách mình ra khỏi thế giới xung quanh, đại loại như là tự kỷ. Có thể là do họ sợ hãi, họ thiếu niềm tin vào cuộc sống, hoặc họ gặp những sang chấn tâm lý và đóng chặt tâm hồn mình lại. Đó là một loại bệnh .
Còn nếu một người bước vào thế giới của chính họ, thì, ở đó là tự do, là ánh sáng ngập tràn, nếu ta nhận ra điều gì ở đó, thì đó chính là những gì còn lưu dấu trong ta khi ta đã thoát ly khỏi thế giới xung quanh.
Mình cứ muốn ghé thăm thế giới của mình mỗi ngày lắng nghe hơi thở của chính mình, của cuộc sống và cảm nhận những gì đang ùa vào trong .
...
Bất giác, ngừng tay trên bàn phím ngắm bình hoa hồng tím mỗi cánh hoa đang nở đầy kiêu hãnh, rút một bông ra khỏi bình, còn một chút pin trong chiếc IP, quyết định lưu giữ vẻ đẹp của nàng hồng, để ngày mai nếu từng cánh hoa rụng xuống thì trong thế giới của mình đã lưu dấu một vẻ đẹp không hề tàn phai.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét